là Chủ tịch và CEO của công ty GVA Williams – công ty thương mại chuyên môi giới, tư vấn và xây dựng chiến lược, trụ sở tại thành phố New York. Ông là người phát triển tổ chức GVA Worldwide, một tổ chức hỗ trợ vốn cho 120 tổ chức thương nghiệp trên 5 lục địa/images/post/2016/12/06/08//45849-house-purchase-1019764-960-720.jpg

Là một vào những năm 1970, tôi đã kinh doanh dựa trên một phương pháp vô cùng hữu hiệu gọi là vận động – để tìm ra các triển vọng trong kinh doanh một cách ngẫu nhiên và cũng dựa trên sự tự nguyện của chính khách hàng. Tôi môi giới lại các ngôi nhà cho thuê  loại những loại có kích thước vừa và nhỏ trong trung tâm của thị trấn Manhattan và tôi đã đạt đến một trình độ nghề nghiệp nhất định, giúp đỡ cho các vị chủ nhà có thể kí hợp đồng mà không bị một rào cản nào. Tôi xác định tất cả các ngôi nhà phù hợp, các điều khoản để đàm phán và tất cả những điều kiện mà cả chủ nhà lẫn người thuê đều có thể chấp nhận được, trừ một điều đáng lưu ý nhất – vấn đề bảo đảm quyền được thuê nhà. Hầu hết, tất cả những khách hàng khi muốn thuê nhà đều là những người có điều kiện kinh tế khá là eo hẹp và việc bảo đảm cho việc thuê ngôi nhà nổi lên là một yếu tố vô cùng quan trọng, quyết định đến sự thành bại của giao dịch. Chủ đất thì sẽ tỏ ra rất miễn cưỡng khi cho những người có điều kiện  kinh tế eo hẹp như vậy để thuê nhà vì họ sẽ không có đủ khả năng kinh tế để có thể đảm bảo và do đó, cũng không thể nào thuyết phục được ngân hàng phát hành thư tín dụng. Vì thế, mà nhiều hợp đồng không thể nào kí kết được.

Đặt ra mục tiêu cao. Trong một buổi tổng kết cuối năm, vị giám đốc kinh doanh của tôi đã nói rằng ông ta cảm thấy rất hài lòng về đạo đức nghề nghiệp, sự sáng tạo cũng như hiệu quả công việc và tinh thần thầu khoán của tôi. Những đặc tính đó đều được phản ánh rõ qua những gì mà tôi đã làm. Sau đó,  ông ta còn thốt lên: “Này, mẹ anh không mua cho anh những chiếc cà vạt giá 50 đô (đồng đô la năm 1974) để làm việc với những người thuê nhà nhỏ bé (…)[1] mà chưa ai từng biết tới đâu nhé.”

Ông muốn nói thêm rằng tôi hãy làm gì đó để nâng tầm nhìn của mình lên, hãy mua loại nhà theo kiểu Fortune 500 và  thực hiện các hình thức giao dịch lớn hơn vì ông tin tưởng rằng tôi có thể cạnh tranh lại được ở mức độ đó. Điều này sẽ làm thay đổi tất cả động lực kinh doanh của tôi và giúp cho tôi tự đẩy tôi lên cao hơn.

Tin vào trực giác của bạn. Tôi cũng học thêm được một bài học lớn nữa chính là phải biết của mình. Chúng ta có thể tự đưa ra một ví dụ cổ điển để dễ dàng minh chứng cho điều này.

Viện tài chính này cũng đã định giá toà nhà này với giá 6 triệu đô la rồi sau đó chuyển nhượng nó lại cho một công ty con và chi nhánh làm về phát triển bất động sản của viện. Toà nhà 24 tầng – được xây vào khoảng năm 1911 với tổng diện tích hơn 230.000 feet vuông – có vị trí nằm  tại trung tâm khu vực thuộc vào Dự án tái phát triển đường 42. Nhà thầu của dự án chính là một cơ quan bán chính phủ có tên gọi là New 42. Tuy nhiên, ngôi nhà này nằm ngoài phạm vi của khu vực công. Nên cũng cần phải lưu ý thêm một điều rằng, đường 42, nằm ngay giữa đại lộ 7 và 8, chính là một  hình ảnh minh hoạ cho khu vực thành thị đã phá huỷ và tàn rụi.

Những khách hàng của chúng tôi đều nhận được một lời đề nghị và họ đã miễn cưỡng mua lại toà nhà với giá 18 triệu đô la. Họ rất  muốn được chúng tôi tư vấn, để có thể  bán toà nhà và chuyển nó đi ra khỏi danh sách của công ty.

Chúng tôi cũng đầu tư vào tài sản đó và đã hoãn kế hoạch với New 42 lại. Vào khoảng thời gian này, dịch vụ cho thuê văn phòng càng ngày càng phát triển và thị trường ấy cũng bắt đầu lan sang cả đường số 42. Hai khu nhà lân cận khu nhà của chúng tôi – Rạp hát New Amsterdam và The Forest City Ratner Project cũng đang được đàm phán với hãng Disney và Madame Tussaud’s. Mặc dù,  toà nhà này không phải là một nơi được qui hoạch vào phần đất thành phố nhưng đó chính là cửa ngõ để dẫn tới các di tích lịch sử quốc gia và vì thế, nó có đủ điều kiện để được khấu trừ thuế.

Tôi  đã hỏi người quản lý cao nhất và hỏi xem liệu chúng tôi có thể tham gia được vào dự án này với tư cách là thành viên chính chứ không phải chỉ là người môi giới. Họ đã từ chối với lý do là cảm thấy xung đột về lợi ích. Nhưng khi chúng tôi đã trình bày rõ về viễn cảnh phát triển và một kế hoạch có thể giúp tạo ra một khoản lợi nhuận vô cùng  khổng lồ, họ đã rất chăm chú và quan tâm.

Chúng tôi cùng nhau  bắt tay vào thực hiện dự án, trước tiên bắt đầu là xây các cửa hàng bán quần áo ở các tầng trên của khu nhà. Khu nhà thuê sẽ tập trung vào các lĩnh vực giải trí, điều này sẽ khá phù hợp với đặc điểm của  ngôi nhà và khu tái đầu tư cho ngành giải trí thành thị.

Sau khi đã xác định được các mục tiêu, chúng tôi bắt đầu liên hệ với các CEO và các ban quản trị chứ không phải là ban làm bên Liên hiệp bất động sản. Chúng tôi cũng huy động toàn bộ ngân sách quảng cáo (khoảng 100.000 đô la) cho riêng một phương tiện truyền thông duy nhất – chương trình tạp kỹ, chương trình đó được coi là cuốn “Kinh thánh” của ngành công nghiệp giải trí. Chúng tôi đã trải rộng ra hai trang giấy ra, vẽ lên đó các hình thù của một anh hầu được áo đỏ trông vô cùng kỳ dị và buồn cười. Đó chính là hình ảnh miêu tả đường 42.

Từ chỗ chỉ được định giá ban đầu  là 6 triệu đô la tài sản đã được chúng tôi bán với giá xấp xỉ gần 165 triệu đô la, trong đó chi phí chiếm mất 28 triệu đô la (tương ứng với khoản khấu trừ thuế liên bang).

Tôi đã rút ra được một kết luận rất đơn giản là: , dù ban đầu nó không được khách hàng ủng hộ.